TRUYỆN NGẮN


  HẠC GIẤY LẼ LOI
 *************************************

Thời còn học phổ thông tôi là một cậu học sinh ít nói và rất trầm lặng, sự nhút nhát thể hiện rõ hơn mỗi lúc đứng trước lớp trả bài hay trò chuyện với con gái. Huyền là một cô bé vô tư, hay nói, và rất vui vẽ. Chúng tôi quen nhau từ ngày đầu vào cấp 3. Tôi là người được điểm mười đầu tiên của môn Toán nên Huyền rất ngưỡng mộ. Trong lớp Huyền ngồi trước mặt và thường xuyên quay lại nói chuyện với tôi làm tôi thấy e ngại, sợ bạn bè chọc ghẹo.
Thời gian qua đi, chúng tôi cũng lớn dần theo năm tháng và hai đứa ngày càng thân nhau hơn. Huyền lúc nào cũng quan tâm đến tôi và nói chuyện với tôi mỗi ngày. Có lẽ Huyền đã thích tôi. Tuy không có bộ mã đẹp trai hay con nhà khá giả nhưng tôi là người hiền lành, dễ chịu và chăm chỉ học hành. Tôi luôn dẫn đầu trong lớp vế kết quả học tâp.
Tuổi học trò thấm thoát qua nhanh rồi kỳ thi tốt nghiệp lại tới, cả hai chúng tôi phải bù đầu vào sách vở và không còn thời gian cho bất cứ chuyện gì khác. Bao kỷ niệm buồn vui của tuổi học trò đành phải xếp vào ngăn cặp rồi mỗi đứa mỗi nơi đi tìm tương lai sự nghiệp cho mình. Nhớ cái buổi học cuối cùng buồn ghê lắm, thầy giáo chủ nhiệm dặn dò cả lớp cho những ngày sắp tới mà giọng nói cũng ngẹn ngào. Mọi người trật tự lặng nhìn mà ánh mắt rưng rưng đầy luyến tiếc giống như mình sắp phải mất đi một điều gì quí giá nhất.
Sau buổi học cuối cùng tôi hẹn Huyền ở dưới sân trường nơi mà chúng tôi thường vui đùa vào những giờ ra chơi. Hình như Huyền đã đứng đợi từ rất lâu. Sân trường hoa phượng rơi đầy, mấy chú ve con cùng hoà lên những khúc nhạc não lòng như muốn nhắn với ai đó sắp tới mùa chia ly. Tôi mãi mê nhìn Huyền, ánh mắt Huyền xa xăm nhìn về phía chân trời. Tôi cúi nhặt cánh phượng dưới chân mình khẽ đặt vào tay Huyền mà nghe nỗi lòng xao xuyến. Tôi cầm lấy tay Huyền, nước mắt Huyền rơi ướt tay tôi, tôi nghe lòng mình xao động. Thời gian như đứng yên lại để lắng nghe tiếng thở dài. Sân trường vắng chỉ còn lại hai chúng tôi với không gian tĩnh lặng, đám mây xanh trên trời như cũng muốn ngừng trôi. Huyền ngước mắt nhìn tôi, hai đứa không nói một lời. Tôi đưa tay lên để gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi mắt ướt đẫm của Huyền. Đôi má Huyền lại ửng hồng, chưa bao giờ tôi thấy Huyền xinh đẹp đến thế. “Nếu cho Huyền một điều ước thì Huyền sẽ ước điều gì”-tôi hỏi. Huyền bảo rằng Huyền ước sao giây phút này là mãi mãi. Huyền tựa vào vai tôi lặng im chốc lát rồi hỏi:” Mai xa rồi Minh có nhớ Huyền không?” Chẳng cần trả lời mà như Huyền cũng hiểu.Tôi rút giấy trong cặp ra xếp thành hai con hạc, một con cho Huyền và một con cho tôi. Tôi bảo: “Con này của Huyền còn con này của Minh, Huyền phải giữ cho kĩ đó mai này tụi mình  gặp nhau chúng sẽ có bạn có đôi”.
Kể từ hôm đó chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa. Khoác ba lô lên Sài Gòn ăn học tôi mang theo những kỉ niệm giấu yêu của tuổi học trò. Lần đầu tiên xa nhà chẳng có người thân tôi cảm thấy cô quạnh vô cùng, cuộc sống thị thành khó gần gũi. Nhiều đêm buồn ở kí túc xá tôi lại mơ về những kí ức ngày xưa, ở đó có Huyền, có bạn bè và cả mái trường rêu phong đầy kỉ niệm. Tôi đã nhiều lần viết thư cho Huyền nhưng chẳng biết gởi về đâu, tôi cất vào trong rương đến khi buồn lại đem ra đọc,…đọc rồi lại cất. Thư cho Huyền tôi viết cả nghìn trang nhưng vẫn chưa nói hết những nỗi nhớ mong và khắc khoải. Nghe đâu cô ấy đã học xong cao đẳng rồi đi dạy…và cô ấy đã lấy chồng. Con hạc giấy ngày nào đã thực sự lẽ loi, nó buồn đau rên siết. Giờ đây một cậu sinh viên sắp ra trường phải ôm một nỗi buồn thương luyến tiếc. Con đường đại học quá xa nên đã không về kịp. Giờ đây danh phận rỡ ràng mà người đã sang sông, những hẹn ước ngày nào giờ chỉ còn trong dĩ vãng. Tôi không trách mình và cũng chẳng trách em, có lẽ vì trời tối đường xa nên chú hạc kia đã quay về quá muộn
…………..(hết)……………..

Ps: Kỉ niệm tuổi học trò
Tp.HCM, 11/2007
Hoài Nhân

            

Share

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites